Xuyên Việt bằng xe đạp: Tại sao không?
Có bị sao không vậy?”, “Khùng hả?”, “Giỏi lắm chắc đi được nửa đường”… là những câu nói bạn có thể nghe được khi nói về kế hoạch đi xuyên Việt một mình từ Sài Gòn đến Hà Nội bằng xe đạp! Nhưng điều đó hoàn toàn nằm trong tầm tay, nếu bạn nắm gọn các bí kíp và chuẩn bị đầy đủ. Vừa trở về sau chuyến đi dài ngày với ngựa sắt thân yêu, CTV Hưng Nguyễn của VTM sẽ bật mí về hành trang chuẩn bị lên đường với các ấy nhé!Tập luyện, không thể thiếu!
Với một đứa chả hiểu gì về xe đạp và có rất ít kinh nghiệm đi phượt như mình, đây quả là một sự khởi đầu hết sức khó khăn. Hàng tháng trời lân la, tìm đọc các bài viết trên các diễn đàn du lịch, mình bắt đầu hình dung ra được những gì cần chuẩn bị cho chuyến đi. Mình ghi chú lại cẩn thận lịch trình, những điểm dừng chân, những kinh nghiệm đạp xe và xử lý sự cố… Mình cũng áp dụng lịch tập luyện thể lực mỗi ngày hai tiếng với quyết tâm cao.
Chưa yên tâm với khả năng của mình, trước ngày khởi hành hai tuần, mình quyết định đạp xe ra Vũng Tàu để thử sức. Đi liên tục cứ một tiếng nghỉ khoảng 15 phút, mãi đến 5g chiều mới tới được Vũng Tàu. Chân mình lúc đó có cảm giác như không thể nhấc được nữa, nhưng bụng mình sướng rơn vì biết chắc rằng thể lực hoàn toàn cho phép mình thực hiện chuyến đi lớn đã dự định. Dù đi cá nhân hay đi nhóm thì chuyện luyện tập thể lực cũng rất cần thiết để đảm bảo lịch trình chuyến đi và để bạn không trở thành gánh nặng cho người khác. Hãy vẽ một bản đồ để hình dung chuyến đi và phân chặng hợp lý, bạn sẽ theo được đến cùng!
Vượt chướng ngại vật trên suốt chặng đường
Leo lên xe sau khi đã buộc chặt hành lý vào yên sau, bài học đầu tiên là mình đã mém té khi mới đạp được vài mét vì đống hành lý quá nặng. Phải đi ra tận ngoại ô thành phố, mình mới có thể lấy thăng bằng và đạp bình thường lại được. Cũng có những lúc mình nản lắm, muốn bỏ cuộc vì hành trình khó khăn hơn dự kiến. Những lúc đó, điều duy nhất mình có thể làm là nghĩ đến ngày cuối cùng đạp đến Hà Nội, nghĩ đến những lời động viên ủng hộ của bạn bè để kiên trì tiếp tục đi.
Khó nhằn nhất vẫn là lúc phải đạp qua những cung đường đầy gian nan, như đoạn đường ven biển lộng gió ở miền Trung, những đoạn đường đèo dốc cao cheo leo như đèo Cả, đèo Hải Vân, hay những đoạn quốc lộ đang sửa chữa đầy đá và bụi. Đi trên quốc lộ, nghĩa là mình còn phải chạy cùng với những chiếc xe tải, xe container, và xe khách băng băng trên đường với tốc độ rất cao. Quan sát đường đi, đảm bảo an toàn cho bản thân thực sự đòi hỏi một sức tập trung rất cao. Tuân thủ luật giao thông là chuyện đương nhiên, vì an toàn cho chính bạn và để đến được đích cuối cùng. Bạn cứ đi, khi nào mệt thì dừng lại nghỉ một chút, nhưng đừng nằm ngủ vì coi chừng làm luôn một giấc đến chiều. Hãy cố gắng hoàn thành lộ trình mỗi ngày, đừng để tồn đọng lại, nếu không bạn sẽ thấy hành trình của mình dài ra và đầy chán nản.
Những cảnh đẹp hoang sơ của Việt Nam
Tận hưởng niềm vui bất ngờ
Còn nhớ ngày thứ 3, theo lịch là mình sẽ phải đến thành phố Phan Rang trước khi trời tối, nhưng mãi đến 6g mà chỉ vừa tới được Cà Ná, cách Phan Rang đến mấy chục cây số. May sao có chuẩn bị cây đèn pin, thế là vừa một tay soi đèn một tay cầm lái và đạp đi tìm chỗ nghỉ trọ khắp cái thị trấn nhỏ không có lấy một bóng đèn đường. Lúc đó, trong túi chỉ còn lại hơn 100 ngàn tiền mặt, mà lại không có trạm ATM để rút tiền, mình tìm được duy nhất một cái nhà trọ, nhưng năn nỉ hết lời mà vẫn không được giảm giá. Đánh liều chạy thêm một quãng xa ra tới khu làng ven biển, mình vô tình hỏi thăm được một gia đình tốt bụng, và được cô chủ nhà mời ở lại nghỉ qua đêm. Hôm đó thực sự mình đã rất vui và bất ngờ bởi sự tốt bụng và nhiệt tình của ngư dân ở đây. Nhưng bài học rút ra là hãy luôn chú ý đến chiếc ví của bạn, khi lộ trình của bạn đi ngang qua những thành phố lớn, hãy tranh thủ “tiếp nhiên liệu” để không gặp tình cảnh oái oăm như mình.
Một điều khác cũng làm mình rất bất ngờ mà không biết nên vui hay buồn. Trên đường đi, mình không thể nhớ hết được những lần được người dân sống hai bên đường nhìn theo và cười chào với mình, đặc biệt là các em học sinh và trẻ em. Nhưng tất cả mọi người đều nói Hello vì tưởng mình là người nước ngoài. Mình chỉ kịp vẫy tay chào lại mọi người mà không kịp nói rằng mình là người Việt. Có lẽ lần sau mình sẽ mặc áo in chữ “Tôi là người Việt Nam” để người ta biết người Việt cũng có thể đạp xe xuyên Việt chứ không riêng gì người nước ngoài, hehe.
Con đường đầy gió ven biển ở Bình Thuận và Ninh Thuận
Đừng tiếc nuối…
Đạp xe suốt ngày, nên mình chỉ dừng lại tham quan, chụp ảnh ở những cảnh đẹp với thời gian rất ngắn. Kế hoạch mỗi ngày đến một địa điểm cũng làm mình không còn thời gian để khám phá các địa điểm, thành phố du lịch vì khi đến nơi thì trời đã sụp tối. Có những địa điểm mình rất muốn ghé thăm như chùa Bái Đính, động Phong Nha, lăng Bác Hồ, nhưng đến nơi thì toàn gặp lúc người ta đóng cửa. Cũng vì những bất lợi khi đạp xe và thời gian hạn chế mà mình không thể ghi lại được hết những hình ảnh đẹp trên suốt chặng đường 1.900km đã đi qua.
Hoàng hôn trên đường ra Bình Định
Điều luyến tiếc nhất có lẽ chính là việc mình không thể đến Sa Pa và chinh phục đỉnh Fanxipan như dự định ban đầu. Có nhiều thay đổi trên đường đi khiến mình phải đổi luôn cả kế hoạch và quay về Sài Gòn sớm hơn đến 10 ngày. Mình cũng chưa có cơ hội được tìm hiểu cuộc sống, và văn hóa của những tỉnh thành phía Bắc đất nước như một chuyến du lịch thực sự. Tuy nhiên, mình lại không quá buồn vì những điều này, vì biết đâu, chính những điều ấy lại là động lực để mình tiếp tục thực hiện những chuyến đi sau này, đúng không nào?
Một số kinh nghiệm chia sẻ từ chuyến đi
Sau khi trở về, mình nhận được rất nhiều lời thăm hỏi từ những người bạn và cả những người mình không quen biết về chuyến đi của mình. Và mình thấy rằng, có rất nhiều bạn trẻ lâu nay vẫn có mong ước được một lần đi khám phá như vậy, nhưng vì nhiều lý do mà các bạn còn ngại ngùng chưa dám thực hiện ước mơ ấy. Mình thực sự rất vui khi biết chuyến đi của mình đã trở thành động lực tinh thần cho các bạn. Và mình luôn sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm từ chuyến đi của mình cho các bạn yêu thích du lịch bằng xe đạp:
Những làng chài thanh bình ở Phú Yên
- Điều đầu tiên và quan trọng nhất chính là tâm lý của chúng ta. Đã có rất nhiều người từng thực hiện những hành trình dài hàng ngàn km bằng xe đạp, với những chiếc xe từ bình thường nhất đến siêu xe đạp được trang bị vô cùng hiện đại. Những người đó có cả người trẻ, người già, người khuyết tật, người bệnh tim, ung thư… Thế nên không có lý do gì mà người trẻ như chúng ta lại không thể làm được. Hãy tự tin vào bản thân mình, leo lên xe và đạp, nếu như bạn thực sự đam mê.
- Một điều nữa cũng rất quan trọng là việc lên kế hoạch cho chuyến đi. Suốt chuyến đi của mình, kế hoạch đã phải thay đổi tới bốn lần, từ thời gian, đường đi, đến địa điểm dừng chân, và rút ngắn từ 25 ngày còn 18 ngày đi đường. Tham khảo thật kỹ những kinh nghiệm từ người đi trước, thông tin từ sách báo, internet sẽ giúp bạn lập được một kế hoạch tốt nhất cho chuyến đi của mình.
Một số món ăn đặc trưng của các miền
- Hành trang đi đường cũng là điều mà dân phượt xe đạp nên chú ý. Bạn chỉ nên đem những thứ cần thiết nhất cho mình thôi. Hai đến ba bộ đồ là đủ để thay hằng ngày, tùy theo từng chuyến đi mà lựa chọn những thứ nên mang theo. Dưới 15kg là đủ mệt để chở theo đằng sau rồi bạn nhé. Đi được một phần ba chặng đường, mình đã phải thắt lưng buộc bụng gửi về đến 3kg để nhẹ bớt hành lý.
- Kỹ năng sửa chữa và khắc phục sự cố về xe cũng giúp ích rất nhiều nếu chẳng may xe bạn hư trên đoạn đường vắng. May mắn cho mình là cả ngàn cây số mà xe đạp chẳng gặp phải hỏng hóc gì, kể cả chuyện lủng bánh xe. Tuy nhiên, đem theo đồ nghề sửa xe gọn nhẹ sẽ giúp ta tự tin hơn rất nhiều trên đường đi đấy.
- Cuối cùng, nhưng không kém quan trọng chính là việc đảm bảo sức khỏe cho bản thân. Ăn uống và tiếp nước đầy đủ cho cơ thể mới đảm bảo được năng lượng để bạn có thể đạp xe cả một ngày. Đừng quên bổ sung các chất khoáng và vitamin bằng nước tăng lực nhé, nó sẽ giúp bạn khỏe hơn nhiều đấy.